Mộc Là Gỗ

Đi chậm, chậm nữa, chậm mãi

1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát

Tôi đã chần chừ không biết ngày nào mình sẽ xuất phát, trên hành trình đã có nhiều lúc tôi muốn bỏ ngang không đạp nữa, tôi không biết mình sẽ dừng lại ở đâu nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng mình nhất định phải thực hiện chuyến đi này, vào thời gian này. Và khi quyết định dừng hành trình ở Kê Gà, Bình Thuận thì tôi biết chuyến này tới đây là đủ rồi. Dù rằng tôi vẫn muốn đạp nữa vì Việt Nam mình đẹp và mỗi ngày mới với tôi là vô vàn những điều lạ lẫm mà nếu cứ ở mãi một chỗ tôi sẽ không thể nào thấy được.

DJI 20240613154735 0022 D 1024x683 - 1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát

Sau gần 1 năm kể từ ngày bắt đầu, giờ đây tôi mới ngồi xuống được để viết lại cuộc hành trình này, chuyến đi vào mùa hè năm 2024, khi tôi 30 tuổi. Tôi ngồi đọc lại cuốn nhật ký hành trình, tôi viết được tới ngày thứ 12, mà chỉ có 4 ngày được viết, dở dang, có ngày còn chưa cả viết hết. Những ngày còn lại chỉ là những cái note nhỏ, đi được từ đâu tới đâu, bao nhiêu kilomet. Tôi ngồi đọc lại, ồ có những ngày mình còn viết cả mình ngủ được hay không ngủ được, mình suy nghĩ cái gì, mình đang cảm thấy thế nào, rõ từng tý một. Giờ thì để nhớ lại chi tiết từng ngày như thế đúng là chịu thật. Có vài giây tiếc nuối xuất hiện trong đầu, “Ầy, tại sao mình không chăm chỉ mỗi ngày ngồi viết lại một chút?”. Nhưng cũng phải nghĩ lại, mỗi ngày đã è mông đạp cả trăm kilomet, về tới nơi nghỉ tắm rửa và ăn tối xong cũng đã là gần 9h rồi. Cái đầu nó cứ ong ong, cái mắt chỉ muốn sụp xuống đi ngủ, vẫn ngồi thêm để copy ảnh ra ổ cứng, thi thoảng cập nhật trạng thái trên mạng xã hội, xem map cho hành trình ngày tiếp theo, đi tầm bao nhiêu km, nghỉ ở đâu…Thực sự lúc đó không còn tâm trí để mà ngồi tập trung viết về những gì đã xảy ra trong cả một ngày dài mà với một người hay kể lể như tôi thì sẽ còn mất cả tiếng đến 2 tiếng đồng hồ nữa. Trong thời đại hiện nay, mỗi ngày con người ta tiếp nhận hàng triệu thông tin, liệu có bao nhiêu thứ còn đọng lại được trong đầu. Thôi thì nhớ gì kể đó, trước khi thời gian xóa nhòa nó đi. Con người ta đâu thể sống mãi với quá khứ được, ha.

Một ngày đầu tháng 4 năm 2024

Sau chuyến đi Sài Gòn về đầu tháng 4, tôi vẫn chần chừ chưa biết khi nào sẽ xuất phát. Kiểm tra đồ đạc cứ sợ thiếu cái này thiếu cái kia, lại đặt về, lại đợi đồ về. Tính tôi là vậy, trước khi đi đâu làm gì thường hay nghĩ mình sẽ gặp tình huống nào, cần thứ gì để chuẩn bị, lần nào đi cũng vác theo một nùi đồ, nhưng kiểu gì cũng có cái quên. Vừa từ nhà lên Hà Nội vào chiều ngày 7 để hẹn chia tay cùng nhóm “Rạp Xiếc” thì ngày 8 tìm được deal để mua flycam, mà chỗ mua lại ở ngay nhà thế là ngày sáng ngày 9 lại phải chạy xe gần 40 km về để mua. Lấy xong cái flycam thì tôi quyết định đi luôn, mua vé xe và sửa đoạn đồ đạc để lên đường.

20240409 182624 2 - 1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát
Thủ tục mỗi khi có flycam mới

Chiều ngày 9, ở văn phòng của 7up, số đồ tôi định mang đi vứt đầy cả cái bàn làm việc. Tôi có 4 cái túi chính, 2 cái túi sau mỗi cái 22 lít, 2 cái túi trước mỗi cái 10 lít, tất cả đều của nhãn hiệu Rhinowalk, một hãng chuyên sản xuất túi chống nước cho motor và xe đạp. Số túi này tôi đã mua từ năm trước, sau khi tìm hiểu cơ số nào các hãng túi khác nhau. Tính tôi là vậy, đồ dùng trước khi mua tôi thường sẽ tìm hiểu rất kĩ, xem thứ đó có phù hợp với nhu cầu của mình không. Tiêu chí tôi quan tâm nhất là độ bền, sau đó tới giá cả và tính thẩm mĩ. Tôi không thích thay đổi đồ đạc quá nhiều, đã mua là dùng mãi cho đến khi nó hỏng thì thôi, và thường xem xét xem tuổi thọ của món đồ ấy có thể tính bằng năm trở lên hay không rồi mới quyết định mua.

Chuyến đi này không phải là bất chợt, tự dưng muốn là đi mà tôi đã chuẩn bị cho nó gần một năm nay rồi. Đây là chuyến đi kỉ niệm 10 năm xê dịch kể từ chuyến đi đầu tiên mở màn và tạo nên tôi của 10 năm sau này, cũng là một chuyến đạp xe đạp, Hà Nội – Cà Mau, khi tôi mới 20 tuổi. Ngày ấy còn trẻ con lắm, “gà” lắm, chứ không có nhiều cơ hội như các bạn bây giờ, 17, 18 tuổi đã có cơ hội được đi rất nhiều rồi. Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn, gia đình làm nông chẳng có điều kiện, chuyến đi xa nhất tự đi không cùng gia đình là năm 18 tuổi, từ nhà lên Hà Nội học đại học. Vì vậy một chuyến đi hơn một tháng trời, hơn 2000km từ Bắc vào Nam là một thứ gì đó to tát lắm, vĩ đại lắm ở cái tầm tuổi 20 đó. Đến bây giờ tôi vẫn không hề hối hận vì đã thực hiện chuyến đi ấy. Từ những năm 2010, phong trào đạp xe xuyên Việt nở rộ, có rất nhiều hội nhóm tổ chức đạp xe dưới dạng câu lạc bộ, cứ vào dịp hè là người đi đạp xe thành từng đoàn. Thời đó mạng xã hội cũng mới bắt đầu có nên thông tin cũng không nhiều như bây giờ, tôi là được nghe kể từ một người anh học cùng trường, thấy hấp dẫn quá mà quyết định đi. Đoàn tôi đi cả thảy có 160 người, buổi sáng lúc bắt đầu xuất phát cả đoàn xe nối đuôi nhau dài cả 2 cây số. Đoàn chia thành từng nhóm để quản lí, mỗi nhóm tầm 10-15 người, rồi có cả đội sửa xe, đội hậu cần, xe chở đồ nên rất nhàn, chỉ việc chuẩn bị một cái xe, đóng tiền rồi đi thôi. Lần này, tôi cũng không định đi một mình, vì tôi đã đi một mình quá nhiều trong những năm qua rồi. Tôi có rủ một bạn đi cùng nữa, nhưng cuối cùng lại không đi cùng nhau được. Sau sự cố về sức khỏe cuối năm 2023 tôi cứ tưởng rằng mình sẽ không còn thể bay nhảy vận động được nữa nhưng rồi mọi thứ bình thường trở lại. Nên tôi quyết tâm phải đi, dù có thế nào, chỉ cần còn đạp được là còn đi, một mình hay nhiều mình cũng không còn quan trọng nữa.

Hai chiếc túi sau tôi chọn đều có ngăn để đựng laptop, tôi dùng một cái để đựng đồ điện tử, gồm laptop, ổ cứng rời để lưu trữ ảnh video, đống dây rợ kết nối, dây sạc, chuột, thẻ nhớ, micro, ống kính máy ảnh, flycam…Đống ổ cứng chứa ảnh và video tôi lưu trữ cả 10 năm nay, giờ đã lên cả chục cái, tới cả 20 Tb dữ liệu, tôi đã mua thêm 1 cái 2 Tb nữa để dùng cho chuyến này. Ban đầu tôi đắn đo không biết có nên mang đống ổ cứng đi không nhưng rồi cũng cầm hết vì biết đâu lại cần đến. Chính vì cái tính “biết đâu lại cần đến” này nên lúc nào đi đâu là đồ đạc của tôi lại chất đầy một nùi. Cái túi còn lại tôi để quần áo, túi ngủ, đệm hơi, võng, tôi còn mang cả phao bơi gấp gọn, kính bơi vì chuyến này tôi đi dọc biển nhiều, kiểu gì cũng dùng. Hai túi phía trước thì tôi để mấy đồ mà thường xuyên phải dùng như mũ, đồ sửa xe, đèn pin bếp ga mini, bình ga, ghế gấp gọn…và còn chừa một khoảng trống để trên đường đi có thể nhét mấy món đồ ăn địa phương mua dọc đường nữa. Nói chung là tôi mang đồ như thể tôi có thể sống trên chiếc xe đạp đó mà đi khắp nơi vậy. Tôi có máy tính để làm việc, tôi có lều trại, đồ nấu nướng để có thể ngủ ở bất cứ đâu, tôi có đồ bơi để đi bơi, tôi mang thêm giày để có thể đi chạy, đèn pin vest nước để đi trek (tôi có dùng ở Nha Trang thật), quần áo để có thể mặc 4,5 ngày mà không cần giặt (tôi đề phòng trường hợp trời mưa mấy hôm không phơi được). Có những thứ tôi dùng, có những thứ tôi ít dùng và có những thứ tôi không dùng đến thật (mấy cái ổ cứng, cái khò lửa), nhưng kệ đi, vì nó làm tôi yên tâm. Tổng cộng tôi đã nhét đầy 2 cái túi 22 lít, 2 cái túi 10 lít, 1 cái túi nhỏ treo ghi đông, 2 cái túi nhỏ trên khung xe, 1 cái lều, 1 cái chân máy, 1 cái túi máy ảnh đeo trên người và gắn lủng liểng vài thứ vào xe nữa, khoảng gần 30 Kg đồ.

IMG 3649 1024x768 - 1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát
Đống đồ trước khi cho vào túi
IMG 3650 1024x768 - 1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát
Và sau khi nhồi nhét hết vào trong. Tôi nhớ là chiếc bình kia tôi đã để lại sau ngày đầu tiên đạp vì tôi cẩn thận mang 2 cái lận
IMG 3662 - 1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát
Cân nặng chưa tính cái lều, túi máy ảnh và cái chân máy

Dồn hết xong đống đồ trên vào mấy cái túi mất gần 2 tiếng đồng hồ, vẫn là chưa xong hết đâu nhưng mà thôi kệ nó đi, nhét được hết vào đã rồi tính tiếp. Tôi hẹn với 2 đứa em đi ăn để chia tay, cũng là 2 đứa rất thân đã giúp tôi rất nhiều. Tính tôi không thích ồn ào, tôi ngại đám đông, các bữa tiệc tùng đông đúc. Với người khác tôi không biết nhưng với tôi, chuyến đi này cũng chỉ là một chuyến đi chơi, một chuyến đi dành cho chính mình.

20240409 205105 - 1 người 1 xe đạp 73 ngày và 3109 km đi dọc Việt Nam| Xuất phát
Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại bao giờ chưa biết nữa

Ăn xong, hai đứa đi cùng tôi ra bến xe Mỹ Đình. Chín giờ tối, đường xá Hà Nội vẫn còn đông đúc. Qua cầu Mai Dịch, hứng lên tôi phi thẳng lên cầu dù cầu cấm xe đạp, ngon lành. Tạm biệt 2 đứa, tôi dắt xe vào sân bến xe, nhấc lên sảnh chính, lách qua cái cổng soát vé để đi vào trong bãi đỗ. Mấy ánh mắt tò mò nhìn theo. Nhét xe đạp vào cốp và lên xe. Chặng đường Hà Nội – Hà Giang này tôi đã đi rất nhiều lần trong mấy năm qua nhưng lần này lại là một trải nghiệm khác. Tôi không còn nhớ mình có ngủ được tí nào trên xe tối hôm ấy không nữa.

Tại sao lại bắt đầu từ Hà Giang?

Ừm tại sao nhỉ? Có 2 lí do, một là tôi từng thấy các bạn nước ngoài đạp xe ở cao nguyên đá, qua những con dốc cao, tôi phục lắm nên muốn thử xem sao. Hai là Hà Giang như quê hương thứ 2 của tôi vậy nên muốn có thêm một kỉ niệm với vùng đất này. Còn chuyến này tôi muốn đi dọc đường biển vì qua mấy năm sống ở trên núi, tôi chưa biết gì nhiều về biển của Việt Nam cả.

Ngày xuất phát: vé xe lên Hà Giang 300k, gửi xe đạp 200k, tổng ngày 500k. Tổng cộng 500k

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *